no comments

Lời nói đầu của đôi mắt huyền

Nếu tôi hỏi bạn điều gì là quý báu nhất trong cuộc đời bạn bạn sẽ trả lời thế nào?

Sẽ có rất nhiều đáp án sẽ được đưa ra như sức khỏe, tuổi trẻ, sự nghiệp, gia đình hay tiền bạc v..v.. nhưng bạn có chắc chắn có được hạnh phúc nếu giữ lại cái mà bạn cho là quan trọng nhất đó không?

Nếu ví cuộc đời như một con thuyền đang trôi trên dòng đời thì dù con thuyền đó đang trôi nhanh nhờ thuận dòng, hay trôi chậm vì ngược dòng thì điều quan trọng nhất đó là gì hả bạn?

Vâng đúng rồi đó bạn, điều quan trọng nhất là nó phải nổi được trên mặt nước!

Con thuyền sẽ bị chìm nếu nó không giữ được cân bằng trên mặt nước, đó là vì nó đã quá nghiên về bên trái hay bên phải.

Con thuyền sẽ bị chìm nếu nó bị đâm thủng đáy!

Cuộc đời con người cũng vậy, chúng ta sẽ bị chìm nghỉm nếu quá thiên lệch về một điều gì đó mà bó đi những giá trị khác.

Chúng ta cũng sẽ bị chìm nếu nhận thức và tư duy lệch lạc hay đi ngược với quy luật của tự nhiên!

Tôi với mong muốn chắt lọc những nhận thức đúng, kiến thức hay trong ngập tràn thông tin hiện nay để giữ lại cho mình và bạn bè nên đã cùng bạn bè tạo ra trang web này.

Đôi mắt huyền lấy biểu tượng là ngọn đèn hải đăng thắp sáng trong đêm để soi rọi cho những con tàu không bị mất hướng mà bị chìm khi va vào đá.

Đôi mắt cũng là cửa giao tiếp chính của một con người, nếu bạn đeo một cặp kính màu đen, mọi thứ sẽ màu đen, nếu bạn đeo một cặp kính màu hồng, mọi thứ sẽ màu hồng.

Màu đen hay màu hồng đều là cái nhìn sai lệch của bạn khi mang kính đó là “Tà Kiến”.

Rồi bạn giữ khư khư quan điểm vì bạn nói chính mắt tôi nhìn thấy nó như vậy và kết luận là bạn đúng đó là “Định Kiến”

Bạn thấy không con mắt đã lừa gạt nhận thức của mình tài tình như thế nào! Bởi thế trong Bát Chi Thánh Đạo – Đức Phật dạy cái đầu tiên ta phải có đấy là “Chánh Kiến” cái nhìn đúng đắn về sự vật và hiện tượng.

Dông dài vậy chỉ đơn giản vì “Đôi mắt huyền” muốn cùng với bạn gỡ cái kính mà chúng ta đang đeo xuống và lấy lại cái cân bằng cho cuộc sống ngày hôm nay.

Vâng chỉ đơn giản thế thôi!

Hoài Chân

Reply